Nguyễn thị Thêm

Mẹ và Con






Con vùng vằng:
-"Mẹ biết gì mà nói!
Làm ơn đừng can thiệp chuyện của con
Chán lắm rồi.
Leave me alone
Kể lể mãi, chuyện xưa như trái đất."
 
Con đóng rầm cửa phòng.
Mẹ lặng yên rơi nước mắt
Nhát dao vô hình cắm sâu tận trái tim.
Mẹ đớn đau thao thức nhiều đêm.
Muốn an ủi, cầm tay con tâm sự.
Vì thương con, mẹ sẵn sàng tha thứ
Nên mẹ buồn.
Buồn nhiều lắm! Con ơi!
Mẹ chôn kín trong lòng, không nói thành lời
Chỉ khuyên nhủ, lo cho con hơn nữa.
Mẹ làm sao chịu đựng
Khi hàng ngày, hàng bữa
Lo cho con đi vào chỗ tối tăm
Đuổi con ư! Bao cạm bẫy bủa giăng
Nếu lầm lỡ, đời con coi như hết.
 
Đứa con gái
Cảm thấy mình có lỗi
Hé cửa phòng nhìn mẹ khóc ngoài kia.
Nước mắt em rơi
Thương mẹ sớm khuya
Một bóng cô đơn đi về lặng lẽ
Ba bỏ mẹ từ hồi em còn bé
Oán hận cha và trách mẹ bỏ bê
Mẹ mãi làm không chăm sóc vỗ về
Em giận dỗi. Nói bao lời vô lễ
Mẹ đã khóc rất nhiều lần như thế
Nhưng lần này sao em thấy ăn năn.
Mẹ đã già nhiều, cằn cỗi những nét nhăn
Đôi vai run từng chập làm tim em đau lắm
-"Xin lỗi mẹ, con xin cố gắng
Sẽ làm lại từ đầu.  Mẹ cứ yên tâm"
 
Nước mắt chảy xuôi, đá cũng ăn năn
Mẹ mừng lắm. Niềm vui vô cùng tận
Vòng tay ôm con
Hai trái tim nồng ấm.
Quấn quít bên nhau
Ý nghĩa một Gia Đình.
 
 
Nguyễn Thị Thêm.

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 12 tháng 5 năm 2019

Bình luận về Bài thơ "Mẹ và Con"